Nguồn gốc Aphrodite

Nữ thần của tình yêu vùng Cận Đông

Sự sùng bái Aphrodite ở Hy Lạp đã được nhập khẩu từ, hoặc ít nhất là chịu ảnh hưởng của giáo phái AstartePhoenicia,[21][22][23][24], thứ mà cũng bị ảnh hưởng từ sự tôn thờ nữ thần của người Lưỡng Hà được biết đến với tên "Ishtar" đối với các dân tộc Semit Đông và "Inanna" đối với người Sumer.[25][23][24] Pausanias có nói rằng những người đầu tiên thành lập giáo phái Aphrodite là người Assyria, sau đó là người Paphia của Síp, và tiếp đó là người Phoenicia tại Ascalon. Rồi đến lượt người Phoenicia truyền bá tục thờ phụng nữ thần với toàn người dân Cythera.[26]

Aphrodite tiếp nhận mối liên hệ của Inanna-Ishtar với tình dục và sinh sản.[27] Hơn nữa, cô được biết đến với cái tên Ourania (αίί), có nghĩa là "thuộc về bầu trời",[28] một danh hiệu tương ứng với vai trò nữ hoàng bầu trời của thần Inanna.[28][29] Chân dung nghệ thuật và văn học ban đầu của Aphrodite cực kỳ giống nhau khi so sánh với Inanna-Ishtar.[27] Giống như Inanna-Ishtar, Aphrodite cũng là một nữ thần chiến binh;][32] Pausanias có ghi lại rằng người Sparta thờ phụng cô dưới cái tên "Aphrodite Areia", nghĩa là giống chiến tranh. Ông còn đề cập rằng các bức tượng sùng bái cổ xưa nhất của Aphrodite ở Sparta và Cythera cho thấy cánh tay mang của cô.[31][32][33][27] Các học giả hiện đại lưu ý rằng các khía cạnh nữ thần chiến binh của Aphrodite xuất hiện trong tầng lớp cổ nhất[34] và coi đó là một dấu hiệu cho thấy nguồn gốc Cận Đông của cô.[34][35]

Các học giả cổ điển ở thế kỷ XIX có ác cảm chung với ý kiến ​​cho rằng tôn giáo Hy Lạp cổ đại hoàn toàn chịu ảnh hưởng của các nền văn hóa Cận Đông,[36] nhưng, ngay cả Friedrich Gottlieb Welcker, người cho rằng ảnh hưởng của văn hóa Cận Đông đối với văn hóa Hy Lạp chủ yếu bị giới hạn chỉ ở nền văn hóa vật chất,[36] vẫn phải thừa nhận rằng Aphrodite rõ ràng có nguồn gốc từ Phoenicia.[36] Ảnh hưởng đáng kể của văn hóa Cận Đông đối với tôn giáo Hy Lạp sơ khai nói chung và giáo phái Aphrodite nói riêng,[37] hiện được công nhận rộng rãi là bắt đầu xuất hiện từ giai đoạn phương Đông hóa vào thế kỷ thứ XIII TCN,[37] khi Hy Lạp cổ đại ở rìa của đế quốc Tân Assyria.[38]

Nữ thần bình minh Ấn-Âu

Một số nhà so sánh thần thoại ban đầu phản đối quan điểm nguồn gốc Cận Đông của nữ thần và cho rằng Aphrodite là một khía cạnh của nữ thần bình minh Hy Lạp Eos[39][40] và do đó cô có nguồn gốc từ nữ thần bình minh của Ấn-Âu nguyên thủy Hausos (tiếng Hy Lạp Eos, tiếng La-tinh Aurora, tiếng Phạn Ushas).[39][40] Hầu hết các học giả hiện đại đã bác bỏ quan niệm về Aphrodite là hoàn toàn Ấn-Âu,[6][41][14][42] nhưng có thể Aphrodite, ban đầu là một vị thần của người Semit, có thể đã bị ảnh hưởng bởi nữ thần bình minh Ấn-Âu.[42] Cả Aphrodite và Eos đều được biết đến với vẻ đẹp gợi tình và tính dục mạnh mẽ[40] và cả hai đều có mối quan hệ với những người tình trần thế.[40] Cả hai nữ thần đều liên kết với các màu đỏ, trắng vàng.[40] Michael Janda mô tả tên của Aphrodite như một tên gọi của Eos có nghĩa là "cô ấy trỗi dậy từ bọt [của đại dương]" [11] và chỉ ra rằng trong tác phẩm Theogony của Hesiod có đề cập sự ra đời của Aphrodite như một bằng chứng cổ xưa của thần thoại Ấn-Âu.[11] Aphrodite trồi lên khỏi vùng biển sau khi Cronus đánh bại Uranus như một mytheme được trực tiếp bắt nguồn từ huyền thoại Rigvedic về Indra đánh bại Vrtra, giải phóng Ushas.[10][11] Một điểm tương đồng quan trọng khác giữa Aphrodite và nữ thần bình minh Ấn-Âu là mối quan hệ họ hàng gần gũi của cô với thần bầu trời Hy Lạp,[42] vì cả hai vị thần được cho là cha của cô (Zeus và Uranus) đều là các vị thần bầu trời.[43]